Mê hoặc vương tử đáng yêu
Phan_2
“Hương, ngươi năm nay đã không nhỏ, tìm người thích hợp gả đi, đừng vì quá khứ mà phá hủy cả đời của mình, mấy năm nay ngươi giúp ta xử lý ‘Thiên sứ’ vất vả rồi.” Ở trong mắt người khác cô có lẽ là một người máu lạnh, nhưng đối với người bạn này cuộc sống cùng nhau nhiều năm như vậy, cô lại thật lòng quan tâm bọn họ, hi vọng mỗi một người bọn họ đều có thể hạnh phúc
Chương 4: Về nước
Sân bay quốc tế Trung Quốc
“Thế nào, chuẩn bị xong chưa? Đi ra khỏi đây ngươi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về ngươi.” Một nữ tử tóc dài quá thắt lưng, vóc người a na nhiều vẻ, kéo một ‘Thiếu niên’ tuấn mỹ xuất hiện ở sân bay.
Nữ tử xinh đẹp trong mắt hoa đào lại là một mảnh sương lạnh, chiếc mũi xinh xắn nghịch ngợm không nói nên lời, môi hơi mỏng chặt mím, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, làm cho một loại cảm giác máu lạnh vô tình, trên người tản ra hàn khí nồng đậm. Đây là một thiếu nữ xinh đẹp mà băng lạnh – Tuyết
‘Thiếu niên’ hình như chưa tỉnh ngủ hai mắt tựa như híp lại, như mèo biếng nhác toàn thân tản mát ra hơi thở cao quý, lạnh lùng mà xa cách, làm cho người ta không dám tới gần.
‘Thiếu niên’ chính là Vân Tịch Dạ. Tuấn nam mỹ nữ xuất hiện, bình thường tần suất mọi người quay đàu lại nhìn thường rất cao! Nhưng sự xuất hiện của họ lại là một ngoại lệ, người đi qua bên người họ, luôn luôn vội vã mà qua, dường như đối với tuấn nam mỹ nữ cũng giống như sói nguy hiểm, làm cho người ta không dám dừng.
Bỏ kính râm ra, Vân Tịch Dạ cũng không trả lời Tuyết ngay, ngẩng đầu nhìn nơi đón máy bay. Thật xa đã nhìn thấy một người cao hơn mét tám, màu da rám nắng, trong đôi mắt xếch thỉnh thoảng hiện lên một tia tà khí, thanh tú mà không mất đi khí chất nam tử, ở giữa một đống thiếu nữ ve vãn. Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Vân Tịch Dạ trên mặt lộ vẻ than nhẹ một tiếng, mang theo Tuyết đi đến hướng nam tử.
“Tôi thời gian này sẽ ở đây chuẩn bị cho cuộc chiến, tôi sẽ lấy lại tất cả thuộc về tôi, tôi sẽ làm cho bọn họ hối hận vì năm đó đã làm thương tổn cùng hào đoạt chúng tôi.” Đúng vậy, là ‘Hào đoạt’ bọn họ không ngừng cướp đi tài sản của mẹ con cô, càng cướp đi thời thơ ấu của cô, làm tổn thương một vị mẫu thân lương thiện trên thế giới này, làm cho người phụ nữ đơn thuần đó phải trải qua trò đùa khó coi và khôi hài nhất thế gian.
Tuyết nhìn Vân Tịch Dạ, hai tròng mắt băng lạnh nhiễm một chút ấm áp, cô 6 tuổi đã đi theo Vân Tịch Dạ 8 tuổi, ở bãi rác, người khác đều không muốn tới gần, khi đó bởi vì đã lâu chưa được ăn, lại mắc mưa mà phát sốt, cơn sốt thì mãi không dứt, lúc nằm trên mặt đất bẩn thỉu cô hiểu rõ, lại bị Vân Tịch Dạ lớn hơn hai tuổi một đường ôm trở về Vân gia đang ở cử hành hôn lễ, Tịch Dạ khi đó vì chăm sóc cho Tuyết bị sốt cao, mà hôn lễ của mẹ cũng không thể tham dự, làm cho mẹ Tịch Dạ hiểu lầm rằng cô không thích bà tái hôn.
Khi đó Tịch Dã giúp cô xoa thân thể sốt cao, nói vĩnh viễn sẽ chăm sóc cô, mà nhiều năm như vậy cô ấy cũng làm được, cho nên cô vô cùng tin tưởng Tịch Dạ, mỗi một câu cô ấy nói qua đều tin tưởng thật sâu, nguyện ý vì cô ấy mà trả giá tất cả.
Nam tử đang bị hai đứa con gái bám riết lấy, hình như đột nhiên cảm thấy Tuyết ở rất xa cũng đã thở ra hơi thở lạnh như băng, thân thể run lên, thoát khỏi một đống thiếu nữ, đi tới trước mặt Vân Tịch Dạ, tươi cười xán lạn liếc trộm sắc mặt không thân thiện, tượng cái làm sai sự tiểu hài tử bàn nhức đầu “Ách... Dạ, các ngươi tới rồi, cái kia.. Ta.. Ta nghĩ ngươi các còn một lúc mới đến được, vì thế.. Vì thế....”
“A! Tuyết nửa năm không gặp mà xinh đẹp quá! Thiếu chút nữa nhận không ra.” Tà vươn tay tính toán sờ Tuyết đầu lại bị xóa sạch, bọn họ cùng nhau cuộc sống nhiều năm, đều biết Dạ sẽ không tính toán với họ việc nhỏ, mọi người cùng nhau cuộc sống tựa như huynh đệ tỷ muội, nhưng Tuyết không ng với Dạ, việc gì cũng vô cùng tích cực, tuyệt đối không muốn Dạ chịu một chút ủy khuất. Vì thế hắn mới có thể cảm giác được Tuyết làm cho người ta run rẩy bởi khí lạnh.
“Làm trò, muốn tán gái phiền phức ngươi cũng nên chú ý thời gian, Dạ ngồi máy bay lâu như vậy, bây giờ mệt chết đi, Dạ ở trên máy bay cũng không ăn gì cả, đầu tiên dẫn chúng ta đi ăn một chút gì đó.” Tuyết đem ba lô của hai người ném cho Tà, liếc hắn một cái rồi kéo Vân Tịch Dạ đi ra ngoài, Tà nhận ba lô rồi bực bội đi theo hai cô.
Vân Tịch Dạ lên xe liền nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, ngồi nghỉ ngơi, nghe Tà báo cáo.
” Công ty Lục Thành mặc dù phát triển không tồi, nhưng luôn luôn chịu áp lực của Vân lão tiên sinh, thị trưởng thành phố N, An lão tiên sinh cũng một mực giúp Vân lão tiên sinh.” Nói chính sự, Tà vẻ mặt nghiêm túc nếu không hắn sẽ bị hai người xử đẹp.
“Ừ” Vân Tịch Dạ nhàn nhạt trả lời, ý bảo Tà tiếp tục, đối với tình huống như vậy cô vẫn biết, lấy sự thấu hiểu về ông ngoại dù cho không trực tiếp đi tới trả thù Lục Thành, nhưng cũng sẽ không làm cho hắn dễ chịu quá mức.
Hiểu ý Vân Tịch Dạ, Tà nói tiếp “Thế lực đen tối trong nước, ta nửa năm cố gắng, trên cơ bản tiến triển thuận lợi. Có hai đại bang phái là không thể đụng tới, một là thủ hạ của An lão tiên sinh ‘An khải đường’. Hai là ‘Thủ hộ’ nghe nói rất thần bí, thành lập hơn mười năm trước tới nay chưa từng có động tĩnh gì lớn. An lão gia cùng bọn họ từng có một thời gian tiếp xúc, ta mới liên hệ với bọn họ nhờ bọn họ can thiệp một chút, chỉ cần chúng ta làm việc không ảnh hưởng đến ích lợi của họ, họ bất quá sẽ chiếu cố.”
Vân Tịch Dạ nhàn nhạt gật gật đầu, cho Tà một ánh mắt tán thưởng, “Không tồi, rất tốt, chúng ta vừa mới về nước căn cơ bất ổn, có thể không dùng hết sức vẫn là b động thật là tốt, nếu không đến lúc đó sẽ rất phiền phức! An lão gia mấy năm nay giúp chúng ta không ít, hôm khác ta sẽ đích thân đến cảm tạ! Tiếp tục.”
Nhận được ánh mắt tán thưởng của Dạ, Tà cũng không có kiêu ngạo, nhìn bút trong tay nhẹ nhàng nhíu mày, tiếp tục nói: “Con trai của Lục Thành, Lục Tử Hạo cũng chính là anh trai hơn cô một tuổi, hiện tại học ở « học viện quý tộc Hoa Ưng », trong tài liệu hắn căn bản là một đại công tử.”
Nghe đến đó Vân Tịch Dạ cũng nhíu nhíu mày, lấy hiểu biết với Lục Thành, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ nếu con trai của mình không học vấn, không nghề nghiệp.”Nguyên nhân?”
Nhìn thấy Dạ nhíu mày, Tà lật lật tài liệu vừa mới có được không bao lâu trong tay, cũng có chút nghi hoặc, lần thứ hai nói: “Chúng ta vừa điều tra được, ngươi còn có một em gái kém ngươi 3 tuổi, nói cách khác năm Lục Thành cùng mẹ của ngươi ly hôn, nữ nhân kia đã mang thai lần thứ hai, em gái này của ngươi tên là Lục Tử Lộ, năm nay 17 tuổi, mới vừa tiến vào ‘học viện quý tộc Hoa Ưng ‘, Lục Thành rất thương yêu cô bé này, nghe nói khoảng thời gian trước, Lục Thành từ nước Mỹ trở về với một chiếc xe thể thao hơn hai trăm vạn USD, là quà sinh nhật cho Lục Tử Lộ.”
Cô là con gái hắn, hắn không thích cô, vậy mà hắn lại đi bồi dưỡng Lục Tử Lộ thành người nối nghiệp? Trong lòng Vân Tịch Dạ đau nhói từng đợt, thì ra hắn không phải là chỉ thích con trai không thích con gái, hắn chỉ là không thích cô mà thôi, nhận thức này làm cho cô càng kiên định muốn phá hủy họ.
“Đúng vậy,một năm gần đây Lục Thành tham dự các đại tiệc của giới doanh nhân đều mang theo Lục Tử Lộ, một ít dạ tiệc có tính quyết định của công ty cũng đem Tử Lộ đi.” Tà thấy sắc mặt Vân Tịch Dạ càng ngày càng kém thì không nói thêm nữa.
Không phải đã không còn hy vọng gì rồi sao? Vì sao lúc biết hắn không phải là không thích con gái mà chỉ không thích mình lại còn đau lòng? Cố gắng bình phục tâm tình của mình.”Được rồi, Tà an bài giúp ta và ngươi tiến vào ‘Hoa Ưng’, giúp ta ở thành phố N tìm nhà ở.”
“Được” Tà gập laptop lại, trả lời.
Vân Tịch Dạ ăn cơm xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi Lý quản gia liền gọi điện thoại tới, đành phải từ bỏ ý niệm tìm khách sạn nghỉ ngơi, gọi taxi trở về Vân gia.
Chương 5: Vân lão gia
Bên ngoài biêt thự nhà họ Vân xuất hiện một chiếc Lamborghini, xe còn chưa dừng hẳn, liền thấy trong biệt thự một vị lão nhân cùng một đống người hầu đi ra, người bên trong xe bất đắc dĩ thở dài, đành phải xuống xe, đem chìa khóa ném cho một người hầu, đón nhận lão nhân “Lý gia gia, không cần thiết phải khoa trương như vậy đâu! Cùng lắm cháu chỉ ăn một bữa cơm, muốn là ở bên ngoài nghỉ ngơi, sợ rằng cũng chẳng được yên với mọi người.” Đỡ tay của lão nhân một đường đi vào Vân trạch.
“Ha hả... Người già chuyện gì đều phải chuẩn bị từ sớm, từ sau khi tiểu thư tái hôn cô mới trở lại, cũng chẳng chịu về nước, ông ngoại cùng mẹ cô thế nhưng rất nhớ cô đó. Ông ngoại cô ở trong thư phòng, cô vào đi, ta đi pha trà cho hai người.” Lý quản gia cười ha hả vỗ tay Vân Tịch Dạ, trong mắt là yêu thương vô tận.
“Vâng, nhưng Lý gia gia một chút cũng không già nha, ông ngoại vẫn là thích uống trà như vậy, làm phiền Lý gia gia.” Mặc dù lúc nhỏ chỉ cùng Lý quản gia chung sống hơn một năm, nhưng khi đó bởi vì biến cố của gia đình mọi người đều rất thương yêu cô, vì thế cô đối Lý quản gia vẫn rất tôn kí
Nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, bên trong truyền đến một thanh âm đạo hoành mà uy nghiêm, Vân Tịch Dạ đẩy cửa phòng ra, tiến vào lập tức nhìn thấy, một vị tóc trắng như tuyết đang ngồi trước bàn đọc sách, lão nhân có chút mệt mỏi, ông đang phê duyệt văn kiện.
“Ông.” Thư phòng giống như năm đó không có bao nhiêu biến động, mà người sử dụng nó đã không còn ở tuổi trẻ, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, một phút kia đã nhìn thấy đầu lão nhân đầy tóc bạc mọi thứ cũng chỉ hóa thành hai chữ này. Vì hai mẹ con cô lão nhân đã phải trả giá rất nhiều. Khi ông 40 tuổi thì bà ngoài đã qua đời, nhưng vì để cho mẹ cô vui vẻ sinh sống, ông ngoại vẫn không tái hôn.
Hiện tại ông đã bảy mươi, đáng lẽ phải được ngồi trong vườn hoa, cháu chắt vây quanh bên người vui vẻ cười, làm một lão nhân được yêu thương, mà không phải tiếp tục trên thương trường dối người gạt mình.
“Ừ, đã về rồi sao.” Vẻ mặt lão nhân cũng không có gì dao động, ngẩng đầu nhàn nhạt đáp. Kỳ thực lúc Vân Tịch Dạ gọi một tiếng « ông », thân thể già nua của lão nhân khẽ run lên, không tỉ mỉ quan sát thì sẽ không phát hiện được. Đây là cháu gái ông thương yêu nhất, từ nhỏ đến lớn vẫn không làm cho ông phải lo lắng, rất hiểu tâm ý của ông, hành động của cô ở Anh quốc ông đều biết hết, cũng vì cô mà kiêu ngạo, vì cô mà tự hào.
Thân thể ông khẽ run, Vân Tịch Dạ cũng không giấu giếm ở phía sau cửa liền nhìn chằm chằm vào ông, nhìn thấy sự già cả của ông, Vân Tịch Dạ trong lòng chua xót khổ sở, ông ngoại cho cô rất nhiều, cha cô không thích cô khi cha mẹ ly hôn, cha cũng không thuộc tên của cô, chỉ có mỗi mẹ và ông ngoại gọi biệt danh cục cưng. Là năm ấy sau khi ông ngoại mang hai mẹ con cô về Vân gia, ông ngoại mới đặt tên cho cô là Vân Tịch Dạ, dạy cô gọi ông là ông nội, ông đã coi cô là cháu đích tông
Ngay cả lúc mẹ tái hôn, ông cũng yêu cầu cha dượng ký giấy cam đoan sau này họ sinh hạ đứa nhỏ, không được tranh đoạt tài sản Vân gia với cô, mới yên tâm đồng ý cho con gái tái giá.
Vân Tịch Dạ đi tới phía sau lão nhân, từ phía sau nhẹ nhàng tựa ở trên vai lão nhân, nước mắt quật cường lại không ngừng rớt xuống “Ông nội, bây giờ cháu đã trở về, ông không cần vất vả như vậy, cháu chăm sóc cho ông, cũng sẽ chăm sóc cho mẹ, sẽ không để cho mẹ phải chịu ủy khuất, lần này trở về cháu sẽ lấy lại những thứ của cháu.”
Nghe được Vân Tịch Dạ nói, lão nhân vỗ vỗ tay nhỏ bé của Vân Tịch Dạ, thở dài một tiếng gật đầu, tràn đầy vui mừng nói “Cục cưng trưởng thành rồi, ông nội rất vui.”
“Cháu nhiều năm như vậy không về nước, có phải giận ông vì năm đó đồng ý cho mẹ cháu tái giá không?Haiz... Mẹ cháu năm đó còn trẻ, liền như vậy thủ tiết rất đáng thương, cha dượng là yêu mẹ của cháu thật, ông không đem con gái của mình đưa vào hố lửa đâu.” Lão nhân đứng lên kéo Vân Tịch Dạ ngồi trên sô pha, trên người tản ra một mảnh hơi thở hiền lành.
“Ông, cháu chưa từng tức giận ông, cháu hiểu rõ ông vì mẹ con cháu làm tất cả, tin cháu, cháu yêu hai người rất nhiều.” Đúng vậy, cô hiểu, năm đó tại sao ông đồng ý cho mẹ tái giá! Dù cho năm đó ông không để cho mẹ tái giá, cô cũng nhất định sẽ giúp mẹ tìm một người có thể dựa vào cả đời.
Lúc này Lý quản gia gõ cửa tiến vào, bưng khay trà đặt ở trên bàn bắt đầu rót trà.”Lão gia, tôi vừa gọi điện thoại cho tiểu thư, bảo tiểu thư buổi tối mang Kiều tiên sinh cùng tiểu thiếu gia tới dùng cơm.” Vừa nói Lý quản gia vừa đặt chén trà ngon vào tay Vân lão gia, lại đưa cho Vân Tịch Dạ một ch
Vân lão gia tử nâng chứn trà lên nhẹ uống một ngụm, gật đầu nhìn Vân Tịch Dạ hỏi: “Ừ, cháu có nói cho mẹ cháu biết hôm nay cháu về nước không, nó rất nhớ cháu đấy.”
Vân Tịch Dạ nhận chén trà từ trong tay Lý quản gia, nhấp một ngụm, hương thơm ngan ngát nồng đậm tràn ngập toàn bộ khoang miệng, hương thơm quanh quẩn trong miệng, thanh quản ngọt ngào, đặt chén trà cực phẩm Long Tỉnh xuống, Vân Tịch Dạ xoa xoa huyệt thái dương, mặc dù nước trà nâng cao tinh thần nhưng vẫn là không che giấu được mệt mỏi thật sâu trong ánh mắt cô, cô cười nói với Vân lão gia: “Cháu không báo cho mẹ, cháu định cho mẹ một tin vui bất ngờ.”
“Ừ, cháu còn chưa thấy qua tiểu bảo, ha ha… Đứa bé kia với cháu hồi bé quả thực giống nhau như đúc, bây giờ trưởng thành luôn bày trò nghịch ngợm, không được một nửa của cháu làm cho người ta bớt lo!” Vân lão gia cầm lấy ấm giúp Vân Tịch Dạ rót trà vào chén, cười ha hả nói về hai đứa cháu của mình
Lý quản gia đã nhìn thấy mệt mỏi trong mắt Vân Tịch Dạ, vội vàng nói: “Lão gia! Tiểu thư nhỏ ngồi máy bay rất lâu, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì cả, tôi đã phân phó người hầu, thu dọn qua phòng của tiểu thư nhỏ rồi.”
Vân lão gia cũng nhìn thấu được mệt mỏi của Vân Tịch Dạ, mặc dù rất nhớ cháu gái, nhưng cũng không muốn để cho cô quá mức mệt nhọc, ông đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Đi đi, nghỉ ngơi một chút, lúc ăn cơm tối ông sẽ bảo lão Lý gọi cháu, mới về nước đừng quá mệt nhọc.”
Vân Tịch Dạ cũng không kháng cứ, đứng dậy cúi đầu chào Vân lão gia, nói vài câu cùng Lý quản gia, rất nhanh trở về phòng nghỉ ngơi. nhìn Vân Tịch Dạ trở về phòng, lại cầm lấy chén trà ngâm trà, thản nhiên nói “Lão Lý, thế nào?”
Lý quản gia đi tới trước sofa, ngồi đối diện Vân lão gia, tiếp nhận bộ đồ trà trong tay Vân lão gia tử, chậm rãi ngâm trà “Tiểu thư nhỏ, mặc dù là con gái, nhưng rất có khí phách, giống lão gia năm đó, xem thành tích ở Anh quốc kia là biết, con mắt của lão gia năm đó không sai.”
Nghe được những lời của Lý quản gia, Vân lão gia thoải mái cười to “Ha ha... Đứa trẻ của Vân gia tất nhiên là phải như thế. Đứa nhỏ kế thừa Vân gia của chúng ta này tính tình trầm ổn, cha nó như vậy đối xử với nó, hiện nó suy nghĩ cái gì ta đều đoán không ra.”
“Trước đây ta còn có thể nắm bắt được, hiểu suy nghĩ của nó, bây giờ thì không thể! Nhưng như vậy cũng tốt, làm đại sự nhất định không thể giống mẹ nó, không thể mềm yếu.” Vân lão gia nói vế sau trên mặt cũng không có sự thoải mái như trước, tiếp nhận chén trà Lý quản gia đưa tới, bất đắc dĩ thở dài lắc đầu.
Lý quản gia cười cười, giúp Vân lão gia tử rót trà “Tiểu thư năm đó còn nhỏ, mối tình đầu bị Lục Thành lời ngon lẽ ngọt lừa dối, chỉ là một lúc bị tình yêu mê hoặc mà thôi, nhìn lúc cô ấy dụng tâm xây dựng vi hạt cũng có thể biết tiểu thư cũng có năng lực.”
“Haiz… Thôi đi, đã qua rồi, ta chỉ hy vọng nó không nghĩ về quá khứ nữa, Tiểu Kiều cũng không tệ lắm.” Vân lão gia tử thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ khi nói đến con gái, nhắc tới con rể hiện tại trong mắt tràn đầy thưởng thức.
Lý quản gia giúp Vân lão gia tử thêm nước trà, cười nhạt gật đầu phụ họa theo.
Chương
“Ha ha… Đến đây, đến đây, để cho ông ngoại nhìn xem Tiểu Bảo của ông có cao hơn không! Ha ha…” Cháu gái trở về làm cho hôm nay Vân lão gia rất vui vẻ, cố ý kêu đầu bếp chuẩn bị món rau Vân Tịch Dạ thích nhất, nhìn thấy con gái, con rể cùng thằng nhóc này, càng làm cho Vân lão gia thoải mái hơn.
“A… Ông ngoại, Tiểu Bảo rất nhớ ông đó.” Một tiểu soái ca tuấn tú, vào cửa nghe được thanh âm của Vân lão gia tử, giầy cũng không cởi đã rất nhanh chạy vào, nhào vào trong lòng, níu chặt bộ râu trắng tuyết của Vân lão gia, lớn tiếng la hét.
Vân Vi Nhi nhìn thấy hai ông cháu vui đùa ầm ĩ, không khỏi nhớ về một đứa con gái khác của mình, trong lòng một trận chua xót khổ sở, nếu như không vì mẹ mình, cô cũng sẽ giống như Tiểu Bảo, có một thời thơ ấu ngây thơ vui vẻ, mà không phải xa cha mẹ, một thân một mình ở nơi đất khách quê người từ khi còn bé. Kiều Tuấn Dật nhìn thấy ánh mắt phiếm hồng của Vi Nhi, liền biết bà lại nghĩ tới Vân Tịch Dạ ở Anh quốc xa xôi, không nói gì, chỉ là ôm nhẹ bả vai của bà an ủi.
Nhìn thấy chồng cẩn thận săn sóc mình, Vân Vi Nhi lại một trận áy náy, năm đó cha có giới thiệu ông cho bà, khi đó ông rất thích bà, luôn luôn tìm cách theo đuổi bà, mà bà lại chỉ thích Lục Thành, phụ tâm ý của ông, hại ông đau lòng, ra nước ngoài nhiều năm mới trở lại. Bây giờ quay về, ông hiểu rõ quá khứ của bà, lại làm việc nghĩa, không do dự mà cưới bà, lại thật tâm yêu bà, chăm sóc bà, làm cho bà chậm rãi từ trong quá khứ đau xót mà bước ra ngoài.
Kiều Tuấn Dật ôm lấy Vân Vi Nhi, hai người tới trước ông cháu vui đùa ầm ĩ, chào hỏi Vân lão gia, Vân Vi Nhi nghi hoặc nhìn phụ thân vui cười, hỏi: “Cha, hôm nay hình như cha rất vui, đã xảy ra chuyện gì vậy
“Ha ha… Đương nhiên là vui, hôm nay là ngày đoàn tụ của Vân gia chúng ta, mười mấy năm qua lần đầu tiên có thể cùng nhau, không vui sao được.” Nhìn thấy con gái mình, đã hoàn toàn thoát khỏi quá khứ đau xót đó, Vân lão gia lại nhìn về phía con rể, ánh mắt càng phát ra tia ưng thuận, càng khẳng định con mắt lúc trước của mình không hề tệ hại.
Ai cũng cho rằng thiếu gia nhà giàu coi thường tình cảm, năm đó con gái ngây thơ của ông cũng không cho là thiếu gia nhà giàu Kiều Tuấn Dật là một người đàn ông tốt, trọng tình cảm, không để ý tới lời khuyên bảo của ông, một mực gả cho Lục Thành. Nhưng sự thực chứng minh con mắt năm đó của ông, thật không phụ ông ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy.
“Cha...” Vân Vi Nhi nghe phụ thân nói, nhất thời mơ hồ, mở miệng muốn hỏi lại nghe thấy một tiếng gọi từ xa, một giọt nước mắt rơi xuống tấm thảm trên mặt đất rồi nhanh chóng biến mất.
“Mẹ, Kiều thúc thúc.” Một tiếng nữ thanh vang lên, cắt ngang câu hỏi Vân Vi Nhi vừa muốn nói ra.
Vân Vi Nhi ngẩng đầu nhìn, rồi mỉm cười ưu nhã với tuấn mỹ ‘Thiếu niên’ đang ở trên cầu thang từng bước một đi xuống, nước mắt giống như vòi nước vừa được mở, cứ thế chảy ra.
Vân Tịch Dạ đi tới trước mặt mẹ mình, một tay ôm lấy Vân Vi Nhi, một tay từ trong túi lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Vân Vi Nhi lệ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà an ủi. Đồng thời ngẩng đầu nhìn Kiều Tuấn Dật lễ phép gật gật đầu “Cám ơn Kiều thúc thúc, những năm gần đây đã chăm sóc mẹ cháu.”
“Đây là việc ta phải làm, mẹ cháu những năm gần đây vẫn luôn rất nhớ cháu.” Kiều Tuấn Dật vừa nhìn thấy Vân Tịch Dạ, trong lòng liền có một loại cảm giác không nói ra được, cô bé có một loại kiêu ngạo của người thành công, làm cho ông có cảm giác tiếc nuối vì mình không phải là cha ruột của cô, thế giới của cô bé này chắc chắn sẽ rất rộng.
Lúc này một tiểu tử đẹp trai đột nhiên chen vào cái ôm của Vân Tịch Dạ và Vi Nhi, ôm cánh tay Vân Vi Nhi lắc lắc, ánh mắt nhìn bà thị uy tựa như nhíu nhíu mày, rất đáng yêu.”Mẹ! Hắn là ai?”
Nhìn thấy thằng nhóc thị uy tựa nhíu mày, Vân Tịch Dạ một trận không nói gì.
Vân Vi Nhi trông thấy động tác của con mình thật đáng yêu, con gái không nói gì, vẻ mặt cười ra tiếng, kéo tay của con gái đặt lên trên tay con trai.”Được rồi, Tiểu Bảo không thể không có lễ phép như vậy, đây là chị gái, chính là chị gái ở nước ngoài mẹ nói cho con biết đó.”
“Mẹ, mẹ bị hắn lừa rồi, hắn là con trai sao lại là chị gái.” Tiểu Bảo đáng yêu của chúng ta đương nhiên là như thế, căn bản không tin tưởng lời nói của Vân Vi Nhi, tựa như ôm Vân Vi Nhi, quay đầu trừng mắt với Vân Tịch Dạ, nghiêm túc mà thiên chân vô tà đồng ngữ, làm cho mọi người cười ha ha một trận.
Nhìn thấy mọi người đều đang cười mình, Tiểu Bảo gấp đến mức chạy quanh, chạy đến bên người Vân lão gia, ôm lấy ông ngoại kêu la “Ông ngoại, mẹ bị tên kia me hoặc, không tin cháu! Ông nhìn xem.”
Đón được cháu ngoại chạy tới, Vân lão gia một trận cười to: “Ha ha. Được rồi Tiểu Bảo, ông ngoại đã bảo Lý gia gia giúp cháu chuẩn bị, cháu thích ăn nhất cá hấp, nếu không đi ăn tí nữa cũng không còn!”
Nghe được có cá hấp mình thích ăn nhất, Kiều Tịch Mạch sáng như tuyết, giãy ra khỏi cái ôm của Vân lão gia chạy tới Lý quản gia đang bận rộn ở phòng ăn, còn không quên quay đầu lại trừng mắt với Vân Tịch Dạ, nhại Vân lão gia mắng to: “thằng nhóc”.
Một bữa cơm ăn vô cùng ấm áp, Kiều Tịch Mạch ở giữa thỉnh thoảng nghi hoặc trừng mắt nhìn Vân Tịch Dạ, hỏi một câu ‘Chị thật là con gái, không phải con trai?’ làm cho mọi người thoải mái vô cùng.
Học viện quý tộc Hoa Ưng
Từng chiếc xe thể thao một vội vã lái vào bãi đỗ xe của học viện, hoàn toàn thể hiện ra sự xa xỉ của ngôi trường này.
Lúc này một chiếc Lamborghini màu tím lái vào học viện, khiến cho học sinh chú ý, xe dừng lại, cửa xe từ từ mở ra, một vị soái ca từ ghế lái đi xuống, một đôi giày màu trắng, quần tây màu đen hưu nhàn, áo sơ mi tơ tằm màu tím, áo khoác nhất kiện màu lam, tay trái để ở túi quần, tay phải cầm một chiếc túi xách đen, mái tóc đen tuyền cắt ngắn không theo trật tự, tóc mái che khuất một con mắt, trong đôi mắt hồ ly hẹp dài tràn đầy đạm mạc, đôi môi độ dày vừa phải, cong lên tạo ra một nụ cười say lòng người, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh lùng lại không xa cách, khiến cho hoa ven đường si trận trận thét chói tai.
Đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng, Vân Tịch Dạ nhẹ nhàng gõ gõ cửa, bên trong có người đáp. Ngày hôm qua Tà giúp Vân Tịch Dạ giải quyết thủ tục nhập học, mới biết được thì ra An lão gia là hiệu trưởng danh dự của trường học này, Vân Tịch Dạ đẩy cánh cửa phòng hiệu trưởng ra, đi vào liền nhìn thấy một vị lão nhân ngồi ở bàn làm việc lật xem văn kiện.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn thấy Vân Tịch Dạ, hài lòng nói “Tiểu Dạ, còn nhớ ta không?
Nhìn thấy nụ cười trên môi lão nhân, Vân Tịch Dạ bước lên ân cần thăm hỏi “Chào An gia gia, cháu vốn tính toán ngày nào đó tới nhà chào hỏi An gia gia, không nghĩ tới An gia gia lại là hiệu trưởng ở đây.” Từ trong chiếc túi màu đen, lấy ra một hộp trang sức màu đen, đặt lên trên bàn làm việc “Một món quà nhỏ, hi vọng An gia gia thích.”
An lão gia tử hài lòng mở hộp, tâm tình vô cùng sung sướng ” Đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ vừa mới nhập vào Mỹ, Tiểu Dạ rất có tâm a! Haiz... Vẫn là cháu gái tốt! Cái này cháu ta một chút cũng khong có được.”
Lúc này tiếng đập cửa lại vang lên, tiến tới là một người đàn ông trung niên trên người tản mát ra khí chất nho nhã, người đó đi vào phòng hiệu trưởng thấy còn có người, dừng một chút nói: “Hiệu trưởng, ngài tìm tôi có việc?”
“À, Tiểu Trương à! Tiểu Dạ đến đây ta giới thiệu chút, thầy giáo Trương- Trương Hâm. Tiểu Trương, đây là Vân Tịch Dạ, sau này sẽ là học sinh trong lớp cậu.” An lão gia đứng lên kéo Vân Tịch Dạ đi tới trước mặt Trương Hâm, cười ha hả giới thiệu.
Vân Tịch Dạ mỉm cười hành lễ với Trương Hâm “Chào thầy giáo, sau này kính xin ban đạo chiếu cố nhiều.”
Trương Hâm liếc nhìn Vân Tịch Dạ cười gật gật đầu, không nói gì thêm, chào hỏi cùng hiệu trưởng xong liền dẫn Vân Tịch Dạ đi ra khỏi đó.
Mỗi năm ở ‘Hoa Ưng’ đều có một lớp đặc biệt, có thể là học sinh của lớp này, trong nhà cơ bản phải phi phú tức qu
Vân Tịch Dạ đi theo Trương Hâm, đứng ở ngoài cửa văn phòng ban học sinh, cúi đầu một chút, khẽ nhíu mày.
Thời gian đầu tiên nhìn thấy Vân Tịch Dạ, Trương Hâm cảm thấy đây cũng chỉ là một thiếu gia có tiền, cũng không đặc biệt chú ý, nhưng lúc Vân Tịch Dạ hành lễ vấn an mình, Trương Hâm mới cảm thấy đứa bé này cũng không tệ lắm, ít nhất còn biết lễ phép, bây giờ nhìn thấy hắn nghe được tiếng ồn ào ở phòng học mà nhíu mày, bất giác hiếu kỳ hỏi ” Ở trường học khác trước đây không có lớp học như vậy sao?”
Nghe được thanh âm của Trương Hâm, Vân Tịch Dạ hơi ngây người, thanh âm của người này rất êm tai, loại này là tiếng nói ôn nhuận của đàn ông trung niên, rất mê người.”À... không phải vậy, chỉ là, này mấy phòng học ồn ào có điểm giống chợ bán thức ăn.” Nhún vai, Vân Tịch Dạ vẻ mặt đau đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vân Tịch Dạ, Trương Hâm cũng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ “Nhưng lớp đặc biệt tốt hơn những lớp khác rất nhiều. Những học sinh hoàn hảo này mặc dù rất nhốn nháo, nhưng thành tích học tập cũng không tệ lắm.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian